Mobile

Truyện ngắn: bay vòng tục lụyBản Dịch của HT ưa thích Quảng Độ Phật học viện Quốc Tế Xuất bạn dạng năm 1987

Chương Mười SáuNgọc Lam, Ngọc Lâm, với quan huyện vẫn ngồi rỉ tai thì mấy fan lính đem con dao và chiếc tẩu thuốc của Ngô Sư Gia vào.

Bạn đang xem: Mobile

Quan thị xã thở dài với tỏ vẻ vô cùng ân hận, rồi tự tay trao chuỗi tràng trả lại Ngọc Lâm.Họ nói chuyện khá lâu, sau đó cử hành lễ quy y mang lại quan huyện, rồi hai đồng đội Ngọc Lâm thuộc về Thiên Hoa Am. Giác Chúng, Thúy Hồng và tất cả mọi người trong chùa nghe thấy Ngọc Lâm vô tội, được trở về, hí hửng vô cùng. Và khi được biết thêm đích danh thủ phạm lại là Ngô Sư Gia, họ cảm xúc vừa vui lòng vừa ân hận. Sung sướng, bởi vì thấy kẻ làm ác chịu quả báo ngay, nhân trái rõ ràng, không không nên một mảy; còn hối hận vì họ không ngờ Ngô Sư Gia lại là con tín đồ hình người, lòng thú như thế.Giác chúng khá cảm động, nhất là khi thấy Ngọc Lam, tuy nhiên Ngọc Lam thì chỉ cười cợt khà, rồi kéo áo Ngọc Lâm, nói: - Sư đệ, bây giờ trở về chùa Sùng Ân, trường đoản cú nay sau đây thanh danh của chú ý sẽ lẫy lừng muôn phương, tôi ko thể phân bì kịp chú. Chú còn dặn dò gì các cô ấy không? - Hãy hóng tể tướng mạo về nhằm xin tín đồ tìm cách cứu Ngô Sư Gia. Ngọc Lâm nói. - Thôi đi, đó là bài toán của họ, chú không hẳn bận tâm! giờ phút chia ly mới ngấm thía làm cho sao! lúc Ngọc Lam cùng Ngọc Lâm lên đường, Giác chúng và mọi fan trong Thiên Hoa Am rất nhiều rưng rưng ngấn lệ tiễn họ thoát khỏi cửa am, rồi đứng nhìn khi họ khuất bóng new trở về. Sau khoản thời gian về miếu Sùng Ân được ít lâu, Ngọc Lâm bỗng dưng thấy lòng mình rộn ràng tấp nập tự nghĩ tổ quốc rộng bao la, nhân dân đông đúc, cứ giam bản thân trong ngôi miếu cổ thâm u, hẻo lánh thì làm sao tiếp xúc được cùng với đại nhiều phần dân chúng; đồng thời, thầy cũng nghĩ nhiệm vụ của fan xuất gia vẫn là Hoằng Pháp, Lợi Sinh, thì tất nhiên phải trau dồi trí tuệ, tẩm bổ tinh thần, ví như không, Hoằng Pháp, cùng Lợi Sinh bằng cách nào?Nghĩ thế cho nên thầy đột nảy ra ý tưởng phát minh đi chu du cầu học.Chí đang quyết, Ngọc Lâm bèn gói ghém chút hành lý, rồi xuất hiện phòng lên trực tiếp tịnh thất của hòa thượng Thiên Ẩn để xin phép. - Bạch sư phụ, xin sư phụ chất nhận được con đi các nơi tham học. - hay lắm! tuyệt lắm! hành trình dài muôn dặm, chuyến du ngoạn này cũng lại do làm rạng tỏ mang lại đạo. Vừa kể tới đấy, hốt nhiên hòa thượng Thiên Ẩn nhíu mi như bao gồm điều gì khúc mắc. - Song, Ngọc Lâm, nhỏ vẫn còn có rất nhiều nạn, bé phải hết sức thận trọng new được. - về sau nếu bé làm được một vấn đề gì nhỏ mọn để giúp đỡ bọn chúng sinh, đều là do hồng ân của chư Phật, chư ý trung nhân Tát, với của sư phụ. Còn so với những nỗi trở ngại và khổ sở mà con yêu cầu gặp, xin sư phụ đừng quan tâm, vày đường đời vốn gập ghềnh, khúc khuỷu. Lần này nhỏ ra đi, chưa biết lúc nào mới trở lại, vậy xin sư phụ chỉ dạy dỗ cho nhỏ một đôi điều. - Thầy chả bao gồm điều gì để dạy dỗ cho con cả, con hãy cho hỏi sư huynh con! Ngọc Lâm không dám hỏi thêm, thầy cúi đầu chắp tay bái biệt hòa thượng rồi lui ra. Vâng lời hòa thượng, thầy đi cho chỗ Ngọc Lam ở.Ngọc Lâm open bước vào căn phòng nhỏ dại của Ngọc Lam, đưa bàn tay lên ngực: - Lạy sư huynh! - ko dám! không dám! Ngọc Lam tung chăn ngồi dậy và cười hề hề. - Đệ ao ước đi các nơi cầu học, cho để xin phép sư huynh! - Đi những nơi mong học? mà học ngơi nghỉ đâu? Chú tu, học những lắm rồi thôi? Chú xem tôi ngày nào cũng chỉ ăn rồi ngủ, không còn ngủ lại ăn. Ngọc Lam vừa nói vừa chỉ vào mẫu chăn nằm vung tí mẹt trên giường. - Sư huynh là 1 trong bậc bồ Tát đã ở vào địa vị vô học (không còn điều gì khác để học), đệ đâu dám so bì với sư huynh! - Ấy chớ, chú chớ nói thế! giờ chú mong tôi chuyển chú qua con sông dài ngập sóng? - Không! Đệ chỉ mong sư huynh dẫn đường cho đệ thoát khỏi bến mê mà lại thôi. Ngọc Lâm biết sư huynh nói xa tít (dùng thiền ngữ), song không hiểu nhiều mấy chữ "sông dài ngập sóng" là chỉ dòng gì? - dẫn đường cho chú thoát khỏi bến mê? Được. Suốt thời gian sống tôi chỉ ăn ngủ, chẳng có tác dụng gì hữu dụng cho Phật pháp, hiện giờ giúp chú thoát ra khỏi bến mê, bay lên khung trời nghe! Đây, tôi chỉ có bố cái túi này góp chú! Ngọc Lâm ngơ ngác: - Đệ dùng làm gì ba chiếc túi này? - chuyến hành trình này chú khó tránh khỏi tai nạn! Khi chạm mặt những vấn đề khó giải quyết thì bố cái túi này có thể giúp chú ra khỏi ngõ bí. Bao giờ chú chạm chán nguy hiểm thì mở túi trang bị nhất; khi đến nơi bình an, thanh nhàn, nhưng mà thấy khó khăn xử thì mở túi máy hai; còn lúc nào thấy vướng mắc về tương lai thì mở túi vật dụng ba, vào đó sẽ có cách diệu dụng vô cùng. Tôi biết chú tuy tất cả trí tuệ khôn cùng phàm, hoàn toàn có thể biến nguy thành an, song lần này chú đi cầu học, lừng khừng đến khi nào mới lại được tái ngộ. Tôi không tồn tại vàng bạc, của cải hay đồ gì quí giá để tặng ngay làm lưu niệm lúc ra đi, tôi chỉ có tía cái túi này khuyến mãi ngay chú để chú nhớ rằng chú vẫn còn tồn tại một bạn sư huynh.Dứt lời, Ngọc Lam lùa tay xuống dưới chiếc gối lôi ra ba mẫu túi nhỏ, Ngọc Lâm không ngần ngại, đỡ đem ngay, vì chưng thầy hiểu được sư huynh là tín đồ đã bao gồm trí gọi suốt vượt khứ và tương lai.Ngọc Lâm cáo lui sư huynh rồi theo lần lượt đi tự giã mọi tín đồ trong chùa, lúc này họ phần nhiều kính phục thầy, khi phân chia tay, người nào cũng bùi ngùi, cùng chúc Ngọc Lâm lên đường bình an và được như chí nguyện.Năm ấy là năm Kỷ Hợi, đời vua vắt Tổ nhà Thanh là Thuận Trị Hoàng Đế năm thứ 16, Ngọc Lâm cất bước vân du. Tía tấm cà sa, một chiếc bình bát, Ngọc Lâm đi khắp kia đây, lênh đênh như cánh bèo trên khía cạnh nước phiêu dạt hết bờ nọ, bến kia. Một hôm, sau thời điểm thăm viếng chùa Cao Mân nghỉ ngơi Dương Châu, Ngọc Lâm đáp thuyền quay trở lại Giang Nam.Khi thuyền ra thân giòng sông thì chợt mây black kéo lên dày đặc gió táp bắt đầu thổi, sóng cuồn cuộn nổi lên, cái thuyền buồm nhỏ bé nhấp nhô trên mặt nước, sóng đập vào mạn thuyền, rồi ập lệ trong khoang, tất cả hành khách trong thuyền hầu hết lo sợ, hãi hùng, kêu la rầm rĩ.Vì ước ao biết rõ tình cảnh và đời sinh sống của dân chúng phải vua cụ Tổ nhà Thanh thường cải trang như người điều khiển buôn đi các nơi để quan sát, bao gồm hôm ấy cũng xuất hiện trong chiến thuyền đó.Gặp cơn nguy ấy, Thuận Trị Hoàng Đế cũng sợ hãi tái người, ông tưởng đâu phen này đến yêu cầu xuống Thủy Cung để gặp gỡ Hải Long Vương.Trong lúc kinh hoàng bỗng Thuận Trị Hoàng Đế nảy ra một ý nghĩ tức thì hạ thánh chỉ, nói rằng mình là Thiên Tử cầu hòn đảo trời đất, với tuyên bố với tất cả người vào thuyền là giả dụ ai cứu được bên vua qua tai nạn ngoài ý muốn ấy, công ty vua đã chia cho tất cả những người đó một nửa giang sơn đất nước.Khi biết có Thiên Tử vào thuyền, mọi bạn vừa sợ, vừa mừng rồi quỳ xuống tung hô "Vạn Tuế" tuy nhiên chẳng ai nghĩ về được giải pháp nào để cứu vớt nhà vua cả.Lúc đó, vị long dong thiền sư Ngọc Lâm sẽ ngồi trên mũi thuyền, Ngọc Lâm thấy thuyền cứ nhào lên lộn xuống trong số những con sóng bạc bẽo đầu, giờ đồng hồ phút ấy, thầy chỉ siêng tâm niệm thương hiệu của tình nhân Tát Quan ráng Âm, quên cả sinh sống chết.Ngọc Lâm ngồi ngay thẳng, nhắm mắt, dưng trọn đời mình cho người yêu Tát. Trong giây lát, Ngọc Lâm mơ màng như thấy biểu tượng của nhân tình Tát quan tiền Âm sẽ ngồi vào một đám mây, tay vắt nhành dương bỏ ra và một thai nước, mình khoác áo trắng, Ngọc Lâm vội vàng quỳ xuống, bồ Tát đưa tay chỉ vào cái khăn gói của Ngọc Lâm, rồi đám mây dần dần tan biến. Ngọc Lâm sực tỉnh cùng tự nghĩ không biết trong khăn gói của bản thân mình có gì? suy nghĩ như thế thốt nhiên thầy ghi nhớ trong hành lí có bố cái túi của sư huynh.Ngọc Lâm tưởng: cơ hội trao túi cho chính mình sư huynh bao gồm dặn nếu chạm chán tai nàn nguy cấp, thì vào túi vẫn có phương án giải cứu, bây chừ không hầu hết sinh mệnh bản thân lâm nguy, mà anh chị vua và hết thảy mọi bạn trong thuyền gần như khó thoát, vậy thiết yếu lúc nầy là thời điểm mình phải mở loại túi trước tiên ra xem sao.Lập tức Ngọc Lâm mở chiếc túi trang bị nhất, trong túi thầy chỉ thấy một tờ giấy tất cả viết nhì chữ "Miễn Triều"! (khỏi đề nghị chầu)! Xem xong thầy chịu không hiểu biết là ý gì. Ngọc Lâm quan sát kỹ lại phía dưới hai chữ "Miễn Triều", thì thấy gồm hai mặt hàng chữ nhỏ: (khi thiên tử qua sông, Tứ Hải Long Vương đến chầu, do đó sóng to, gió lớn; hãy mang một tấm biển lớn xin Thiên Tử viết mang đến hai chữ "Miễn Triều" rồi đem treo ra phía bên cạnh thuyền, thì thoải mái và tự nhiên gió bình, sóng lặng). Coi xong, trong thâm tâm Ngọc Lâm vô cùng mừng rỡ, lập tức tuân theo lời dặn của sư huynh. Ngọc Lâm ngay tức khắc tâu với Thuận Trị Hoàng Đế, bên vua cũng rất mừng, rồi lấy bút ra, từ tay viết nhị chữ Miễn Triều cho treo ra bên ngoài thuyền, vào giây lát, trái nhiên mây black tan hết, khía cạnh trời hiện ra và nước sông quay lại phẳng lặng.

Xem thêm:

Mọi người trong thuyền mọi quỳ xuống trước Thuận Trị Hoàng Đế, hoan hô vạn tuế, rồi xoay sang lễ bái Ngọc Lâm để tỏ lòng tri ân fan đã cứu vớt mệnh. Ngọc Lâm hiện giờ mới hiểu ý lời nói của sư huynh bảo chuyển thầy qua dòng sông dài ngập sóng là ám chỉ phát triển thành cố ngày hôm nay. Lòng trầm trồ của Ngọc Lâm so với sư huynh Ngọc Lam đang đi tới cực điểm! sau khoản thời gian hỏi pháp hiệu với sư trưởng của Ngọc Lâm, Thuận Trị Hoàng Đế chỉ chú ý thầy rồi cười, ngay lập tức hôm ấy bên vua mời Ngọc Lâm cùng về Kinh, nhằm Ngọc Lâm ở bên cung Tây Uyển. Công ty vua ăn năn là được chạm chán Ngọc Lâm quá muộn. (Đoạn này trích trong bộ Ngữ Lục của Ưng bao gồm Hoàng Đế soạn - Lời chú của tác giả).Thuận Trị Hoàng Đế đến cung Tây Uyển nói cùng với Ngọc Lâm: - cơ hội ngộ nạn, trái nhân bao gồm hứa sẽ phân tách đôi giang sơn, hiện nay quả nhân muốn tiến hành lời hứa ấy. - Bệ hạ! bạn tu hành là người muốn giải thoát, chỉ cha tấm áo với một dòng bình chén là đầy đủ rồi, có làm cái gi đến khu đất đai? Xin đại vương đừng băn khoăn về điều đó, ngày mai Ngọc Lâm lại mong muốn lên mặt đường vân du! - pháp sư đã không đồng ý việc ấy, vậy quả nhân và dân chúng trong vn xin tôn thờ pháp sư làm bậc Quốc Sư. - không dám! ko dám! Ngọc Lâm này tuổi còn trẻ, lại ít phúc đức, không xứng đáng với ân sủng đó, các bậc cao tăng trong nước còn nhiều, xin thánh thượng hãy xét lại. - pháp sư tuy ít tuổi tuy vậy đạo đức và tri thức đầy đủ, vào Phật pháp tất cả câu: địa thế căn cứ vào pháp chứ không căn cứ vào người. Ví như pháp sư không có phúc đức cùng trí tuệ của một bậc nhân tình Tát, thì có tác dụng sao có thể cứu quả nhân bay nạn? - không dám dấu bệ hạ, kia là hoàn toàn nhờ sư huynh Ngọc Lam tôi đang chỉ biện pháp saün trong chiếc túi, thánh thượng muốn bởi dân, do nước nhưng tìm thầy, đầu tiên nên tìm về sư huynh tôi!Ngọc Lâm cứ thực lòng đem phương thức trong cái túi trước tiên nói mang lại Thuận Trị Hoàng Đế biết, tuy nhiên không đả cồn gì đến chiếc thứ hai cùng thứ ba. - quả nhân có duyên với pháp sư, mong pháp môn sư đừng từ bỏ chối! Thấy Thuận Trị Hoàng Đế thừa thành khẩn, rộng nữa, vì tương lai của Phật giáo cùng tăng đồ, nên sau cùng Ngọc Lâm đành bắt buộc nhận. Thầy tự nghĩ cậy cục vinh hoa, lợi danh là mê mẩn đắm, nhưng bỏ vinh hoa, danh lợi là cố kỉnh chấp; phải nhất là được nó không mừng mà lại mất nó cũng không buồn. Xưa nay đối với danh lợi, Ngọc Lâm vốn giá buốt nhạt, thầy chỉ mong trợ giúp được bọn chúng sinh, có ích cho Phật giáo, cố kỉnh là thỏa mãn nhu cầu rồi. Sau khi được Ngọc Lâm dấn lời, Thuận Trị Hoàng Đế ngay thức thì hạ chiếu chỉ mang đến toàn quốc, trong những số ấy kể rõ bài toán nhà vua thoát nạn, với hạ lệnh đến nhân dân toàn quốc, ngày tôn vinh Quốc Sư, nhà nào thì cũng phải bày hương thơm án để vọng bái. Đúng canh năm hôm ấy nhà vua vẫn đích thân thay đầu những triều thần văn, võ và nhân dân mang đến làm lễ Quốc Sư.Vương tướng quốc là người thứ nhất nhận được thánh chỉ. Sau khoản thời gian xem thánh chỉ, vương tể tướng không còn lấy làm cho lạ và hết sức nghi ngờ, ông trường đoản cú hỏi lừng khừng vị Quốc Sư ấy là ai? đại vương cải trang ra đi, bắt đầu về mấy hôm nay nghe nói ngài gồm đem theo một vị sư con trẻ tuổi về, có lẽ rằng nào ngài lại suy tôn vị sư con trẻ tuổi ấy có tác dụng Quốc Sư.Vương thừa tướng được Thuận Trị Hoàng Đế cho phép vào yết kiến Quốc Sư trước. - A thầy! Ngọc Lâm!..... Thật là một trong việc trọn vẹn ngẫu nhiên, khiến Vương tể tướng ko khỏi tất cả điểm đường đột, song liền tiếp nối ông cũng biết là tôi đã thất lễ, mới vội đổi câu nói: -?! Không! Quốc sư! quá tướng họ Vương xin bái kiến! - tướng mạo gia, xin miễn lễ! Mời tướng mạo Gia ngồi đây! Ngọc Lâm cũng lễ phép lẹo tay hỏi han, và không thể tỏ vẻ ngạc nhiên. Vương vãi tể tướng nghĩ về đến ban đầu đến chùa Sùng Ân xin với Ngọc rơi vào cảnh làm rể trong tướng phủ, trên nét mặt tất cả ý thẹn và trong thâm tâm cảm thấy hối hận hận vô cùng.Ngọc Lâm thì tựa hồ nước như đã quên hết quá khứ, gần như năm, tháng và những việc đã xẩy ra không còn làm cho thầy bận tâm.Sau cùng, Vương tướng quốc kính cẩn mệnh danh Ngọc Lâm và mang lại rằng con gái ông đã có được Ngọc Lâm khuyến khích đi xuất gia, với tự tay ráng phát cho, là một trong vinh dự vô song!Ngọc Lâm vẫn còn lo ngại cho Ngô Sư Gia, nên hỏi: - À! tướng mạo Gia, vấn đề Ngô Sư Gia sau xử ra sao? - Tội Ngô Sư Gia xứng đáng chết! sau thời điểm nhận được tin Giác Chúng cho biết là sư phó bị bắt oan, tôi cấp thu xếp quá trình để về Thiên Hoa Am, song hôm sau lại được tin nói là Ngô Sư Gia phạm tội, tôi tức thì hạ lệnh bảo quan huyện Nghi Hưng trừng trị mang đến xứng đáng. Nhưng mà mấy ngày sau thì Ngô Sư Gia lâm dịch và bị tiêu diệt trong tù; có tác dụng ác thì gặp ác ngay. Song chỉ hiềm là vì tôi dùng fan không sáng sủa suốt, mang đến nỗi làm cho phiền lòng sư phó nhiều, xin sư phó tha thứ! - Úi chao! Ngọc Lâm than dài - vì chưng tôi cần Ngô Sư Gia new phạm tội! vương tể tướng cáo lui Ngọc Lâm.Thuận Trị Hoàng Đế định ngày mồng 8 tháng 4 là ngày Phật Đản để làm lễ suy tôn Quốc Sư. Đêm hôm trước Ngọc Lâm cần yếu nào ngủ được, thời điểm thì ngồi tham thiền, khi thì niệm Phật, tuy nhiên lòng thầy cứ bồn chồn, không yên. Thầy tự suy nghĩ sáng mai thầy sẽ cần nhận sự lễ lạy của Hoàng Đế và hàng vạn dân chúng, như thế sẽ tổn đức của thầy. Thầy cứ sốt ruột về điều đó hoài, cuối cùng, thầy nhớ đến lời của sư huynh là khi đến nơi bình an, thong thả thì mở mẫu túi sản phẩm hai, vào đó sẽ sở hữu biện pháp giải quyết và xử lý mọi băn khoăn. Ngọc Lâm mừng rỡ, mở túi ra thì thấy một pho tượng Phật say mê Ca bé dại và vô cùng xinh xắn, trong khi không thấy đồ dùng gì khác. Thấy pho tượng, Ngọc Lâm đọc ngay ý của sư huynh bảo thầy sáng sủa mai, khi Hoàng Đế với nhân dân đến lễ, đặt pho tượng lên bàn, trước phương diện thầy để họ lễ Phật, như vậy sẽ không tổn đức.Lúc ấy Ngọc Lâm mới yên lòng ngủ được. Vào cung Cảnh Dương tiếng chuông vang lên, đánh tiếng giờ thượng triều, Ngọc Lâm ra trước triều đình để nhấn lễ của đại vương và thần dân.Thuận Trị Hoàng Đế gia phong danh hiệu cho Ngọc Lâm là:"Đại Giác Phổ Tế Tăng Nhân Ngọc Lâm Quốc Sư". Sau khi được phong bái, Ngọc Lâm Quốc Sư lại quay trở lại cung Tây Uyển. Cuộc sống trong hoàng thành tất nhiên là thong thả vô cùng, tuy nhiên cũng do đó mà Ngọc Lâm Quốc Sư lại hình thành hoài nghi. Hiện giờ ngài sẽ thành Quốc Sư, người nào cũng nhận rằng danh vọng của ngài đã đi đến cực điểm, tuy nhiên ngài lại nghĩ khác; sống cuộc đời an nhàn, đầy thưởng thức trong hoàng cung đối với Phật giáo và bọn chúng sinh bổ ích ích gì không? bởi vì đó, một vấn đề khổng lồ phát sinh trong trí óc ngài, đồng thời, ngài lại ghi nhớ tới cái túi thứ tía của sư huynh, liền mở ra coi thì thấy tứ chữ: "Hoằng Pháp, Lợi Sinh". Ngài từ nghĩ: việc "Hoằng Pháp, Lợi Sinh" ai mà không biết? Sư huynh thừa khinh thường xuyên mình. Bao gồm lúc vẫn nghĩ như thế, ngài lật trái tờ giấy thì thấy bên đó viết một chữ "ĐI" thật to. Sau khoản thời gian nhìn vào chữ "ĐI" lòng ngài hoảng sợ, hiểu được sư huynh bảo ngài bây giờ là lúc yêu cầu ĐI để triển khai chí nguyện của mình.Ngài - Ngọc Lâm Quốc Sư - bước đầu lãnh nhiệm vụ Hoằng Pháp, Lợi Sinh từ bỏ đó.Tên tuổi của ngài như vừng thái dương chiếu rọi vào lòng người; pháp âm của ngài tương tự như trận gió xuân hòa dịu, đem vận khí và mong muốn về mang lại vạn vật. Hoàng Đế, Tể Tướng, Giác bọn chúng và thần dân trong toàn quốc đều sùng bái, kính ngưỡng ngài