Câu Chuyện Cảm Động Về Mẹ: Con Sẽ Sống Tốt Mẹ À

(belyvn.com.vn) - Đây là câu chuyện chân thực về mái ấm gia đình nghèo khổ, khi người con vừa bắt đầu đi học thì người phụ vương qua đời, hai mẹ con cùng dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ khóa lên để tiễn biệt người cha.

Người bà bầu không đi thêm cách nữa mà lại ở vậy nuôi dưỡng nhỏ thơ. Dịp đó trong thôn chưa tồn tại điện, mỗi tối thằng bé bỏng thắp ngọn đèn dầu nhỏ bé tí gọi sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo đến con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm gần như tấm bởi khen cứ đắp lên vách tường khu đất loang lổ của họ. Đứa bé cứ như ngọn trúc xanh của ngày xuân vụt lên phơi phới, nhìn người con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt bà bầu cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn những lần cười khi nhận thấy con dấn phần thưởng.

Bạn đang xem: Câu chuyện cảm động về mẹ: con sẽ sống tốt mẹ à

Nhưng bên cạnh đó trời không thương bà mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của thị trấn thì người mẹ bị bệnh dịch phong tốt nặng. Câu hỏi đồng áng làm không nổi, bao gồm khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn. Thời điểm đó học sinh ở ngôi trường trung học mỗi tháng buộc phải nộp 30kg gạo. Đứa nhỏ biết người mẹ không có công dụng nên nói cùng với mẹ: “Mẹ, nhỏ sẽ nghỉ ngơi học sẽ giúp mẹ có tác dụng ruộng”. Bà bầu vò đầu con, âu yếm nói: “Con có lòng thương bà mẹ như vậy, chị em rất vui, tuy thế không tới trường không thể được, yên tâm. Mẹ sanh bé mẹ sẽ có được cách nuôi con. Nhỏ đến ngôi trường ghi danh đi, bà mẹ sẽ có gạo lên sau". Đứa bé ngang bướng biện hộ lại, không chịu lên trường, người bà mẹ bực mình tát to gan lên mặt con, sẽ là lần trước tiên 16 tuổi trong đời bị bà bầu đánh như vậy.

*

Đứa con sau cuối cũng cắp sách mang lại trường, quan sát sau lưng con cứ xa xa dần dần theo tuyến phố mòn, người người mẹ vò trán suy nghĩ. Ko lâu, nhà bếp của ngôi trường cũng cảm nhận gạo của người người mẹ bệnh tật mang đến. Bà khập khễnh lao vào cổng, với khá thở hổn hểnh từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu trĩu. Fan phụ trách khu nhà bếp mở gạo ra xem, hốt một vóc lên xem nhanh chóng cột chặt mồm bao lại nói: “Bậc phụ huynh các người yêu thích làm hầu hết việc hữu ích cho mình. Bà coi gạo nè, gồm thóc gồm sạn có hạt cỏ… làm sao mà ăn”. Người chị em ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói nhu muốn lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà. Người chị em lại móc vào túi tháo ra mấy lớp kéo ra 5 tệ nói với người phụ trách: “Đây là tiền tầm giá sinh hoạt của nhỏ tôi mon này làm phiền ông chuyển cho dùm".Ông nghịch nói: “Thế như thế nào bà nhặt được trên đường đó à”, bà mắc cỡ đỏ phương diện nói cám ơn rồi quay sườn lưng đi.

Rồi lại mang đến một tháng, bà nhọc nhằn vác bao gạo mang đến nhà bếp, fan phụ trách khu nhà bếp vừa quan sát gạo dứt thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đầy đủ màu sắc. Ông nghĩ, chắc hẳn rằng lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói cùng với bà: “Bất cứ vật dụng gạo gì chúng tôi đều nhận, dẫu vậy làm ơn để riêng ra ra, cho dù thế nào thì cũng không được để chung, như vậy shop chúng tôi không thể nào đun nấu được, nấu bếp ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu như lần sau còn bởi vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hoảng loạn thành khẩn nói: “Thưa ông! Gạo nhà tôi đều vì thế cả, yêu cầu làm vậy nào?” fan phụ trách đùng đùng nói: “Một sào ruộng đơn vị bà mà rất có thể trồng được cả trăm tương đương lúa vậy nên à? Thật bi quan cười”. Bị la như thế bà không đủ can đảm nói năng gì, im lẻ cúi đầu, fan phụ trách cũng làm cho lơ nhằm bà đi.

Xem thêm: Mình Yêu Nhau Từ Kiếp Nàhội Độc Thân - Ly Hôn - Tìm Người Mới

Đến tháng sản phẩm công nghệ ba, bà lại vất vả vác đến một bao gạo, vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, xung quanh bà lại hiện lên niềm vui còn tội rộng là khóc. Ông ta vừa thấy được gạo bỗng khó chịu quát bự nói: “Tôi nói vậy mà lại bà vẫn tiếp tục như vậy không đổi. Sao cơ mà ngoan cố, cũng máy gạo tạp nhạp này, bà coi đi. Lần này mang lại thế như thế nào thì đem đến vậy!".

Hình như bà đã dự kiến trước được điều đó, bà tức thời quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai mẫu lệ trào ra bên trên khóe mắt, đau đớn nói: “Tôi nói thật với ông, gạo này là… tôi đi xin đấy", ông giật phun người, nhị mắt tròn xoay nói tránh việc lời.

Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến hóa dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “Tôi bệnh tật phong thấp đi lại rất khó, tất yêu làm ruộng được. Bé tôi đòi quăng quật học góp tôi, bị tôi đánh nên quay lại trường học".

Bà ước xin tín đồ phụ trách làm cụ nào vừa giấu bà bé hàng buôn bản lại càng sợ người con biết được sẽ tổn yêu mến lòng tự trọng của nó. Hàng ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm dòng bao kháng gậy đi phương pháp thôn khoảng tầm 10 dặm nhằm van xin lòng thưong của rất nhiều người khác, rồi chờ trời thật tối bà một mình lặng lẽ về. Gạo bà xin được các để tầm thường vào. Tháng tiếp nối vừa sở hữu gạo cho trường bà nhìn người phụ trách, không nói nhưng nước mắt sống lưng tròng. Ông đỡ bà dậy nói: “Thật là ngừơi chị em tốt, tôi sẽ mau chóng đi trình cùng với hiệu trưởng, nhằm trường miễn khoản học phí cho nhỏ bà”. Bà vừa nghe kết thúc hốt hoảng lắc đầu nói: “Đừng…đừng…nếu bé tôi cơ mà biết tôi đi xin để nuôi nó đến lớp sẽ làm nó tổn thương cùng như thế tác động đến sự học tập của nó. Ông hiểu ý bà nói: “À, thì ra bà ước ao tôi giấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khiễng như tín đồ què quay lưng đi.

Cuối thuộc thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với đường nét mặt hiền đức hoà nói: “Vì gia đình bà thừa nghèo, trường sẽ miễn tiền học phí và tiền sống 3 năm. Ba năm sau, đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa". Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chăm chú người học sinh có thực trạng khó khăn này với mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta giận dữ nói: “Thi đạt điểm cao có khôn xiết nhiều, vì chưng sao bảo em lên lễ đài?"Lại càng làm đa số người ngạc nhiên hơn là bên trên lễ đài đổ tiếp tục ba hồi trống vang dội. Cơ hội đó bạn phụ trách phòng bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người bà mẹ lên lễ đài kể mẩu chuyện Người bà bầu đi xin gạo để nuôi con ăn uống học. Bên dưới lễ đài mọi bạn im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là mẩu truyện ba cái bao gạo của người chị em đi xin, trên đời này đem kim cương cũng không tải được đông đảo hạt gạo này, sau đây tôi sẽ mời người chị em vĩ đại đó lên lễ đài".

Đứa con trong thâm tâm nghi nghi, nhìn lại vùng sau xem, thấy fan phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Hai bà bầu con nhìn nhau, từ góc nhìn lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài tua tóc trắng bay bay trước trán. Đứa nhỏ bước cho trước, ôm chầm lấy bà bầu và nhảy khóc, “Mẹ… người mẹ của con…”.

Trải qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn tồn tại sáng mãi vào truyền thuyết.