HÀNG PHỤC BĂNG SƠN MỸ NHÂN

Nước Ý, La Mã.

Bạn đang xem: Hàng phục băng sơn mỹ nhân

“Ông chủ, anh có thể bày ra khuôn mặt tươi cười một ít không, đừng âm u như vậy chứ?”Triệu Tử Tích chú ý người bọn ông thâm trầm trước bàn học, thật cẩn thận mở miệng, cũng đã một tháng, mỗi ngày nhìn thấy dòng mặt Diêm vương này, anh hằng ngày đều mơ thấy ác mộng a. Đúng, ông nhà từ sau khi trở về Newyork, mỗi ngày đều tăng ca ở doanh nghiệp đến khuya, có khi nằm ngủ luôn của nhà phòng nghỉ, làm cho các bước của trợ lý anh đây giảm sút không ít, không chỉ có thế nhìn vô số vừa lòng đồng bổ ích nhuận khổng lồ bay đến, anh cũng thực thèm mắt, nhưng lại là nhiều loại tiền này, cũng khiến cho anh khiếp hãi. Trời biết ông chủ ở Đài Loan bị chiếc kích mê say gì, một ngày dài sắc khía cạnh xanh mét, không nói được lời nào, chỉ biết vùi nguồn vào công tác, tính tình còn quan trọng cáu kỉnh. Hiện tại toàn bộ người sinh hoạt tổng công ty Newyork, lo âu nhất là ngày mở hội nghị họp cùng với tổng tài. Lão đại anh sẽ không giận dữ điên cuồng hét lên, chỉ là cần sử dụng một góc nhìn sắc như dao, quét đến máu tan đầu rơi, ám khí quá béo a. Toàn công ty đều bên trong trung chổ chính giữa của cơn bảo, áp khí thấp mang đến làm cho người ta mong mỏi nổi điên, sau đây lão đại muốn tới Zehder thừa nhận ký hợp đồng, ngày đó, anh thậm chí còn phô trương nghe được trong doanh nghiệp có giờ đốt pháo. Hoàn toàn có thể thấy được, Lục Phi Dương uy lực có bao nhiêu lớn, chính là mọi bạn tạm thời có thể thoát khỏi trung chổ chính giữa nổi bảo, nhưng trợ lý số khổ như anh phần lớn lúc những ở lân cận ông chủ, nghĩ về lại xem, một ngày của anh bao gồm bao nhiêu khổ sở. “Cậu không muốn lấy tiền thưởng thời điểm cuối năm nữa, đúng không?” lạnh lùng trừng liếc mắt cái người bọn ông sẽ cười mang lại sáng lạn kia, Lục Phi Dương ánh mắt nguy hiểm. Biết ông chủ nhà mình luôn luôn nói được thì làm cho được, Triệu Tử Tích nhanh nhảu câm miệng, lấy hồ sơ ông chủ yêu cầu xem dâng lên bằng hai tay. Ai, cảm thán hàng ngàn lần trong lòng, lúc đầu thật sự là mù mắt, đề nghị mới sùng bái Lục Phi Dương, sùng bái mang lại nỗi chạy đến công ty của anh thay đổi trợ lý của anh, cho nên vì vậy nói, ông trời có tác dụng bậy, còn rất có thể sống, tự mình có tác dụng bậy, quan trọng sống. Tuy nhiên mà, cũng thiết yếu trách anh trước khi mắt bị che mờ được, Lục Phi Dương năm đó, là nhân vật truyền thuyết duy duy nhất ở Massachusetts, đến bây giờ vẫn làm cho đám đàn em tán thưởng ko thôi. Mà lại Triệu Tử Tích anh mặc dù rằng học dưới anh tương đối nhiều khóa, nhớ lại thời điểm ở Havard, anh cũng là nhân vật truyền kỳ làm việc thương giới, từ bỏ trước đến nay đều là vậy, từ ngày anh quyết trung tâm chọn yêu thương nghiệp, Lục Phi Dương đó là thần tượng của anh. Tuy rằng nhiều loại sùng bái tận trong lòng đến hiện giờ vẫn không cố đổi, còn càng thêm sâu hơn, tuy thế mà nếu ông chủ hoàn toàn có thể hòa ái một chút, thế giới liền hoàn mỹ. Mặc dầu trước cơ ông chủ, cũng không hẳn là người giỏi tính gì mang lại lắm, nhưng lại không giống hệt như bây giờ, tính tình rét như lửa, khiến cho anh hễ một tí là lại phạm lỗi nha. “Ông chủ, anh sống Đài Loan......” Định dò hỏi còn chưa chấm dứt xém chút nữa là cắn vào lưỡi như mong muốn không sao, trái tim nhỏ dại bé của anh bị tổn hại ô, lại đợt nữa thầm mắng bản thân tham tài một trăm lẻ tám lần. Đều do phiên bản thân yêu tiền, bị Lục đại lão gia cho một đống chi phiếu, mừng đón nhiệm vụ khổ cực là nghe ngóng tin tức, quả nhiên, bên trên đời này tiền không dễ kiếm. Ô, anh sai trái rồi, anh nhanh chóng trở về đem đưa ra phiếu trả lại đến lão tổng tài đi. Cúi đầu, không cần đợi ông chủ đuổi người, Triệu Tử Tích ngoan ngoãn ra khỏi căn phòng tổng thống sang chảnh đến dọa chết người. ám khí rất thịnh a, anh ao ước tìm bà chị cô bé vương đơn vị mình khóc lóc kể lể. Lục Phi Dương nắm tờ giấy mỏng manh manh vào tay, những nhỏ chữ tối đen mực căn phiên bản không vào được mắt anh, đôi mắt mang theo gần cạnh khí, sau thời điểm trừng hoàn thành trợ lý trù trừ sống chết kia, lại đợt nữa nhìn phía điện thoại cảm ứng thông minh di cồn lặng lặng không một tiếng động, thứ kia chỉ gồm một người biết số, yên lặng suốt một tháng, đấu tranh hết một tháng! Người thiếu phụ kia, thật không biết suy xét như vậy, ko quý trọng tình yêu của anh như vậy, anh còn, chị em nó còn lừng chừng tự trọng nghĩ cho cô làm gì? thấp rủa đem văn kiện đáng thương ném lên ở trên bàn, đi cho trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc thành thị tất cả sự dung hòa hợp giữa cổ xưa và tiến bộ rất hoàn hảo của La Mã. Chết tiệt! Anh nuốm chặt di động, nhịn xuống xúc động ước ao hung hăng đập vỡ vạc nó, tháng này sẽ phá hỏng mấy chục cái di động, ánh mắt Triệu Tử Tích mỗi lần nhìn anh đều giống như nhìn kẻ điên. Đúng vậy, điên rồi, trong cả chính anh cũng đọc được phiên bản thân đích thực điên mất rồi, là bị sự nhung nhớ xay điên. Mỗi ngày không thấy cô, mỗi một phút từng một giây, cùng với anh nhưng nói đều là 1 trong loại lăng trì, vào một ngày, biết bao nhiêu lần anh nghĩ muốn vọt tới sân bay bay thẳng cho Đài Loan? tuy thế là, khuôn phương diện lạnh như băng của cô, hình ảnh cô nói với anh “Cút”, làm tan trở nên hết đầy đủ xúc động. Trong thâm tâm cô, ví như chỉ có một mình Bách Lăng Phong, lâu dài cũng không thấy được anh, vậy anh nên chi bắt buộc làm cho phiên bản thân nhát mọn đáng thương bởi thế đi mong xin tình yêu của cô. Lục Phi Dương anh cũng chưa phải không có thanh nữ yêu, chỉ cần anh đồng ý, chỉ việc một ánh mắt, bao gồm biết bao phụ nữ nguyện ý xẻ nhào vào lòng anh? dẫu vậy là, bọn họ không ai tên là hứa Mạn Tuyết, mà anh, lại chỉ việc cô. Tám năm, yêu cô suốt tám năm, không phải chưa từng lừng khừng qua, cơ mà là anh vạc hiện, không những tim anh trong cả thân thể, cũng chỉ chấp nhận một người phụ nữ tên là hẹn Mạn Tuyết, nói ra, chỉ sợ không người nào tin? Lục Phi Dương anh, quyền lực hiển hách giá trị con fan bất phàm, thế nhưng tám năm không va qua phụ nữ. Chủ yếu anh cũng chẳng thể tin, nhưng lại là thân thể của anh, trừ vứt Hứa Mạn Tuyết, ai ai cũng đều không cần, bị một người thiếu nữ áp chế thành như vậy, có phải là 1 trong những chuyện cực kỳ đau xót tuyệt không? Anh cười cợt khổ, chia tay một tháng, anh từ khó tính lúc lúc đầu chuyển sang lưu giữ nhung, lại cho giãy dụa, vô mốc giới hạn nếm phải giày vò. Ngày không tồn tại anh, cô hẳn là thật nhã hứng đi? hí hửng vì lại có thể tiêu diêu từ bỏ tại, có thể thoãi mái ham mê Bách Lăng Phong! Không còn có người mang lại quấy cô, không có ai phiền cô. Tay cố thành quyền, nện xuống bàn chất liệu thủy tinh cường hóa, tuy vậy dù bàn tay đau buồn như thế nào thì cũng không thể che giấu được tị tị mãnh liệt trong lòng. Hẹn Mạn Tuyết, trong tâm của em, do sao lại chấp nệ như vậy. Em vì sao lại không nhìn cho anh? quan sát không thấy tình yêu của anh, nhìn không thấy cảm tình của anh? có phải là cho dù cho có nhìn thấy, cũng không lưu ý đến? Tim của anh, kịch liệt nhảy đầm lên, từng một lần, đều kêu gọi cùng một chiếc tên, hẹn Mạn Tuyết, hứa hẹn Mạn Tuyết! Trời đang vào đông, mang đến dù trong năm này nguy cơ tài chính thế giới còn vẫn lan tràn, dẫu vậy mà xí nghiệp Khai Dương không còn bị ảnh hưởng, thích hợp đồng, đơn đặt đơn hàng nhiều đến ao ước nổ tung, xuyên suốt một ngày, các bước của hẹn Mạn Tuyết nhiều tới nổi tức thì cả thời gian uống miếng nước cũng không có. Mà lại mà, việc nhiều một chút cũng đều có cái tốt, cũng chính vì lo tập trung dứt công việc, phải sẽ không cân nhắc lung tung. Ôm một chồng lớn văn kiện, đi thang thứ xuống lầu, sẵn sàng về nhà tiếp tục chiến đấu, báo cáo này sáng lúc này Bách Lăng Phong gồm gọi smartphone đến trên đây hỏi một lần, nhưng cô luôn có kinh nghiệm không để cho cấp trên nên hỏi cùng một vụ việc đến nhị lần. Vừa bước thoát khỏi thang máy, liền nhận thấy một bó hoa hoa bách đúng theo to đến hoàn toàn có thể đè chết người, cộng thêm hé ra gương mặt nam tính cười cho sáng lạn, “Hứa tè thư.” Tổng tài doanh nghiệp điện tử Minh Uy, Phương Chí Viễn, trường đoản cú sau tiệc rượu lần trước, liền quấn rước cô không buông, hoa tươi kẹo sôcôla trang sức đẹp hỗn tạp tiêu tiền như nước, chiêu trò tán tỉnh nhiều dạng, khẳng định mục tiêu rõ ràng. Đương nhiên, hàng ngày còn tấn vô tư mấy chục cuộc năng lượng điện thoại, nghĩ về hết hầu hết lý do, ao ước được mời mĩ nhân cùng ăn cơm. Hẹn Mạn Tuyết khía cạnh không chút thay đổi nhìn anh ta, ko nói lời nào. “Hứa tè thư, cô tung tầm? Hoa này tặng ngay cho cô.” Đưa cho tới hoa bách hợp xa xỉ, tản ra mùi hương nồng đậm. Sợ hãi là trong phạm vi vài ba trăm dặm rắn rết sâu bọ gì ngữi thấy rất nhiều phải gấp rút chạy trốn. “Tôi không đam mê hoa.” Cô không chuyển tay nhấn lấy, chỉ ôm văn kiện hờ hững nhìn anh. “A?” bên trên đời này còn tồn tại phụ cô bé không mê thích hoa? Phương đại thiếu hụt ngây ngẩn cả người. Hứa hẹn Mạn Tuyết không cho anh thời hạn hoàn hồn, thẳng vòng qua fan anh chạy lấy người. Phương Chí Viễn coi như cũng không ngốc, nhanh nhảu phản ứng lại xua theo, “Hứa tè thư, đêm nay tôi có thể mời cô ăn cơm không?” “Không thể.” Cước cỗ không ngừng, liên tiếp đi ra ngoài, thật là, nhanh chóng biết vậy sẽ không còn đem xe pháo đi bảo dưỡng, một tháng bảo dưỡng một lần, cẩn thận, có đôi lúc cũng là hại người. Mặc dù rằng sẽ qua giờ chảy tầm, mà lại mà nhà máy sản xuất Khai Dương gồm khối tín đồ ở lại tăng ca, cho nên đại sảnh fan lui tới không hẳn là ít, mọi fan đều hứng thú hy vọng xem băng đánh thư ký kết làm giải pháp nào để đuổi đi lũ ông theo đuổi cô. “Hứa tiểu thư, tôi là chân tình thích cô......” còn chưa kịp nói xong xuôi câu, đã trở nên dung nhan khiếp diễm cường điệu của mỹ nữ làm cho ngây người. Oa, mọi người đều nói mỹ nữ chỉ nên ngắm ở xa tránh việc nhìn gần, lời này cần sử dụng trên tín đồ Hứa Mạn Tuyết rõ ràng chính là sai lầm, nhìn một cái, làn da tinh tế tỉ mỉ, nhìn gần như là vậy, cũng nhìn không thấy lỗ chân lông, không dừng lại ở đó da mịn mang đến nỗi thiết yếu nói hết bằng lời, thật ý muốn sờ một phen, Phương tiên sinh trong tim sắc lang lồng lộn rú lên, nhị mắt bị vẻ đẹp làm mê mệt xém chút nữa biến thành hai trái tim hồng. “Có từng nào thích?” Thanh âm mỹ bạn nữ mở mồm nói chuyện, cho dù lạnh như băng, cũng mê chết người. “A?” “Anh ưng ý tôi bao nhiêu?”Cô không kiên trì trừng góc nhìn anh ta, bọn ông nói thích, đầy đủ là nói xung quanh miệng mà thôi, tựa như, giống như cái người đáng bị tiêu diệt kia. Vốn là, không định suy nghĩ Phương Chí Viễn, nhưng là một trong những câu kia của anh ta, chọc lửa giận của cô bốc lên, nhịn ko được muốn bắt chẹt anh. Loại đối thoại này, cô đã rất mất thời gian không cần sử dụng với đám bạn theo đuổi cô, cơ mà là, từ bây giờ cái câu nói thích của anh, đã làm cô phát cáu! “Cô muốn cái gì? Tôi đều rất có thể cho cô.” Phương Chí Viễn bày ra cái bộ dạng tiêu sái, thâm nám tình nói với cô. Thanh nữ thôi, không hẳn đều thích đồ hiệu trang sức áo xống linh tinh, Phương gia anh gồm tiền, loại yêu cầu nhỏ dại ấy, anh làm cho được, đến đây đi, mang đến đây đi, đến nhào vào trong trái tim anh đi. “Được, tôi muốn toàn cục gia sản của anh.” Ánh mắt long lanh, cơ mà hơi thở lại hoàn toàn lạnh như băng. “ ngày mai anh thu xếp có tác dụng giấy chuyển nhượng gia tài bảo chế độ sư ký tên làm cho chứng.” “A?” Khuôn mặt tiêu sái, thẳng hóa đá. “Không bao gồm giấy chuyển nhượng, anh sau đây đừng xuất hiện thêm trước mặt tôi.” Nói xong, hẹn Mạn Tuyết thẳng chạy mang người, nhưng Phương thiếu gia, lần này không tồn tại chạy lên chặn bạn lại, cũng không có can đảm. Đối phó với những loại fan khác nhau, có những loại cách thức khác nhau, vài ba năm đi theo bên fan Bách Lăng Phong, so với đám bạn giả dối lừa thanh lọc này. Phương Chí Viễn, đối phó với anh ta chỉ xem như là giải quyết một bửa nạp năng lượng sáng. Bởi vì bị chuyện dịp nãy trì hoãn, thời điểm tắc xi đưa cô mang đến trước cửa bự khu nhà trọ, trăng sẽ lên cao, cô chú ý ánh trăng sáng sủa ngời, bảo tài xế ngừng xe, trời tối như vậy, cô đùng một phát muốn đi bộ.

Xem thêm: Tây Du Ký: Mối Tình Ngoại Truyện Thuyết Minh ), Tây Du Ký: Mối Tình Ngoại Truyện Hd Vietsub

Ôm ck văn kiện cũng không quá nặng, bước tiến bằng đôi giày da dê mềm mại, cúi đầu nhìn bạn dạng thân bị ánh trăng hấp thụ vào trên người, trong không khí truyền đến mùi nước hoa nhàn rỗi nhạt, xúc cảm lành lạnh, trái lại không xem như quá tệ, sinh hoạt ở nước mỹ nhiều năm như vậy, đối với không không khí lạnh ở Đài Loan, cô ngược lại không thấy lạnh. Từng bước một, chậm trễ đi trên tuyến đường về nhà. 10 phút suốt thời gian ngắn ngủi, lại ngẩng đầu, ngay lập tức thấy một thân ảnh cao to đứng từ thời điểm cách đó không xa, ngăm đen, hơi thở xâm lấn nồng hậu. Tim cô bỗng nhiên đập thật nhanh thật nhanh, cô tựa hồ còn nghe thấy thanh âm tiết lưu hễ trong mạch máu. Tuy thế là hứa hẹn Mạn Tuyết mặc dù sao cũng là Hứa Mạn Tuyết, cho dù nội tâm kích động, cô vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, làm bộ như ko thấy anh ngẩng đầu đi lướt qua bên bạn anh. Người bọn ông đứng thẳng tắp, biểu tình bình tĩnh, chỉ là đôi mắt đen thuần, gắt gao nhìn châm bẩm cô. Hai người đều không nói, cô lãnh đạm đi lướt qua anh, hình như hai tín đồ là hai kẻ xa lạ. Đột nhiên, một đôi cánh tay cường tráng rắn chắc từ phía sau đem cô ôm vào vào lòng, “Tuyết nhi.” giờ kêu trầm thấp, mềm mại và mượt mà và ôn nhu, tan nát cõi lòng còn tồn tại chua xót. Thân thể của cô ấy buộc chặt, tự khắc chế phiên bản thân ko rống khổng lồ không mắng chữi thô tục, một chữ một chữ từ vào miệng bật ra, “Buông, tay!” “Tuyết nhi, anh rất nhớ em.”Không xem xét lời nói lạnh nhạt của cô, người đàn ông vùi khía cạnh vào phía bên trong mái tóc của cô, hít vào trong 1 hơi thiệt sâu, cánh tay càng ôm càng chặt, trời ạ, mãi cho đến khi lại ôm cô vào vào lòng, anh mới biết được, Thì ra lưu giữ nhung cô, sẽ sâu đến thiết yếu lùi bước. “Tôi bảo anh buông tay.” ngôn ngữ vẫn yên tâm như cũ làm cho tất cả những người ta sợ hãi. “Anh muốn em.” Anh hôn nhẹ lên mái tóc black mượt như tơ của cô, tâm sự nỗi nhung nhớ trong thời gian qua.“Nhớ tôi?” Một lời nói của anh, châm ngòi dung dịch nổ, hứa Mạn Tuyết kịch liệt giãy dụa, điên loạn mà đánh đấm trong ngực anh, “Anh sẽ nhớ tôi? tên khốn chết tiệt!” Văn kiện phân tán trên mặt đất. Anh nhằm cô đánh, để cô mắng, chỉ với cánh tay thủy chung không chịu buông cô ra, anh sợ trường hợp mình thả lỏng tay, cô sẽ phát triển thành mất, tạo cho anh tìm không thấy cô, mà lại thứ kia, new là trừng phạt lớn nhất đối với anh, anh tình nguyện đi kiếm chết cũng không sở hữu và nhận trừng phạt. “Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi.” Hôn môi giống như mưa rơi xuống mặt cô, không để ý cô phản kháng và giãy dụa. Cô man rợ cắn môi bên dưới của anh, nếm thấy vị mặn ngày tiết tươi, new buông anh ra, quan sát khuôn mặt thâm trầm của anh, chính vì tơ huyết vương bên trên khóe miệng, nhưng mang theo vài phần tà mị. “Anh yêu thương em, Tuyết nhi.” nhận thấy cô, đấy là lời nói duy nhất cơ mà anh ao ước nói cùng với cô. “Lục Phi Dương, tôi ghét bỏ anh!” Cô sau cuối cũng bật khóc, khóc đến body toàn thân run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào, giống như ủy khuất và đau buồn của mấy ngày nay, trong hôm nay, trên giờ phút này, toàn thể đều bộc phát. Anh bao bọc lấy thiên hạ yêu thương kiều đang điên cuồng khóc, cực kì đau lòng,“Tuyết nhi, đừng khóc, phần đông là anh không đúng, anh ko tốt, em đừng khóc được không?” Ôn nhu dỗ dành, tiếng khóc của cô, so với bất kể thứ vũ khí nào thì cũng đều lợi sợ hãi hơn, tạo cho anh cảm thấy toàn thân cao thấp hệt như là bị đao chém, cắt trái tim cứng rắn lạnh ngắt của anh ra thành từng mảnh nhỏ. Cô không lưu ý tới anh, chỉ tận tâm khóc, trước kia, cô không khi nào khóc. Kết quả, hai lần rơi nước mắt, đều bởi vì anh, vì chưng tên khốn này! “Tôi chưa phải bảo anh phắn sao? Anh ko phải cũng khá nghe lời phới đi sao? Vậy anh còn tìm tôi làm cho gì?” Anh tính tình cố đấy, trực tiếp bỏ mặc rời đi, có tác dụng sao có thể như vậy, làm sao có thể? “Anh suy nghĩ anh tách đi, so với em với anh cơ mà nói, đều là một trong những chuyện tốt.” Thở dài, bất đắc dĩ, trường hợp anh thực sự rất có thể buông tha mang đến cô, tám năm trước đã nhanh chóng buông tay, sẽ không làm cho phiên bản thân căng thẳng mệt mỏi như vậy, lặng ngắt canh giữ lân cận cô, mà cô cũng hoàn toàn có thể lẳng yên yêu Bách Lăng Phong, chắc rằng vĩnh viễn cũng không thể được suôn sẻ nguyện, nhưng so với cô mà nói, bởi vậy cũng là một loại niềm hạnh phúc chăng? tuy vậy là, ko được, cho rằng tám năm, tốt tám mươi năm, anh đều không bao giờ quên được hứa hẹn Mạn Tuyết cô, cô là sinh mệnh của anh, tuy quan trọng tránh khỏi sự giầy vò, mà lại anh lại vui vẻ chịu đựng sự giày vò này. “Anh đi, anh đi, anh đi đi!” Cô cuồng loạn đấm vào ngực anh, đấm mang lại tay đều ửng đỏ phân phát đau, nhưng mà là loại loại ân oán hận này, chiếc loại cảm xúc ủy qua đời này, như thế nào cũng không thể tan trở nên được. Cô chưa phải cái loại thanh nữ bốc đồng, cô luôn luôn là nhuần nhuyễn bình tĩnh, nhưng mà là, đương đầu với anh, cô chính là không mong nói đạo lý, đó là muốn tỉ ti om sòm. Cô không muốn thừa nhận, lúc nhận thấy anh bên trên Tv, cô đích thực hoảng sợ, khoảng cách của anh cùng cô, trên một khắc kia đã bị kéo đi thật xa, làm cho cô thực hoảng hốt. “Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi.” Đôi mắt sáng ngời không chấm dứt trào ra nước mắt, hôn như thế nào cũng không ngừng, anh vốn muốn mang về cho cô chỉ tất cả vui sướng cùng ngọt ngào, tạo cho cô gạt bỏ tình yêu âu sầu mà cô giành riêng cho Bách Lăng Phong, dẫu vậy là, bây giờ xem ra, anh ngược lại mang đến cho cô thống khổ những hơn. Tuyết nhi của anh, Tuyết nhi sang chảnh như bạn nữ vương của anh, trước đó chưa từng thất thố như vậy, khóc lớn như vậy. Mà anh, vậy mà lại cảm thấy cô khóc ánh mắt sưng đỏ, bộ dáng mũi đỏ lên, tuy vậy lại xinh đẹp dễ thương đến kỳ lạ, thật sự là trúng độc, trúng nhiều loại độc thương hiệu là hẹn Mạn Tuyết, một đời nặng nề giải. “Bảo bối, anh yêu em.” Anh dỗ dành, hôn môi, dịu nhàng cọ xát trên song môi quyến rũ của cô, chiếc trán trơn bóng, đôi mày thong thả cau lại, lông mi cong cong treo đầy nước, hai con mắt to tròn trong veo ngập nước, còn tồn tại cái mũi hồng hồng, nai lưng trọc, vuốt ve, tiếp cận đôi môi trót lọt bóng thướt tha mùi vị thơm ngát giống hệt như thạch hoa quả, dìu dịu hôn, khơi gợi lên tình cảm của cả hai. Một phen ngăn ngừa cái miệng nhỏ tuổi nhắn của cô, kịch liệt hôn cô, sử dụng hết tổng thể nhu tình mật ý hôn cô, tạo cho cô quên khóc. “Ngô......” Cô rên rỉ, khóe mắt còn vương nước mắt. Hứa hẹn Mạn Tuyết cao 160cm, Lục Phi Dương cao 182cm, trước mặt anh cô vẫn luôn là rất kiều nhỏ dại yếu đuối, anh rước cô ôm lên, nhiệt tình hôn môi. Giờ đồng hồ hôn môi “Chậc chậc”, truyền đến từ giữa môi lũ họ, hôn ra sao cũng đều thấy không đủ, lũ họ tựa như một cặp tình nhân không tồn tại tương lai, ước ao đem cục bộ nhiệt tình hy vọng, hầu hết gữi gắm vào vào nụ hôn. Hôn hôn, dục vọng như nước, đầu lưỡi Lục Phi Dương nghỉ ngơi trong mồm cô cuồng liếm, đại chưởng nghỉ ngơi sau lưng cô xoa vuốt loạn xạ, hô hấp dồn dập, kềm chế không được, một phen bao phủ lấy cô sẵn sàng lên lầu đi giải quyết dục vọng sắp nổ tung. “Văn...... Văn kiện.” hẹn Mạn Tuyết từ trong nụ hôn nhoáng khôi phục một ít lý trí, không thuận theo mong mỏi xoay người nhặt lại mấy trang giấy rơi lở tở trên sân. “Mặc kệ nó! Bổn thiếu gia cứng rắn cực nhọc chịu.” nỗ lực nào còn tồn tại tâm tứ đi lo ngại mấy loại văn kiện kia.(anchan: anh ko mở miệng thì thui, hễ há miệng to là ta đở ko nổi TT0TT) vật gì cứng rắn ko cứng rắn? Khuôn mặt của cô trong nháy mắt đùng một cái ửng hồng, “Không được!” nỗ lực đem miệng ra khỏi cái miệng sẽ loạn mút của anh, không xong xuôi đẩy khuôn mặt sẽ dựa liền kề kia ra,“Này mọi là văn khiếu nại quan trọng.”Những thứ mang lại trước mặt cô, phần đa là văn kiện thời thượng của công ty, cô ví như để chúng nó cứ nằm xung quanh đất như vậy, tương lai là cô hoàn toàn có thể về nhà nạp năng lượng chính mình. Người thiếu nữ này! Anh bi quan và tuyệt vọng nhìn cô, cho dù cho là đến lúc sắp tới bùng nổ, cô vậy nhưng còn tồn tại lý trí nghĩ mang đến công việc! tuy thế là, nhìn thấy đôi mắt to ngập nước của cô, xấu hổ đến hai má ửng hồng, còn có đôi môi ướt sũng tiên diễm bị anh gặm hôn. Loại cỗ dáng thẹn thùng gợi cảm này chưa từng có qua, tim của anh, quyến rũ đến rối tinh rối mù, hạ thể lại cứng rắn mẫu cột trụ lại giơ lên trời. (Anchan: OMG! Tg viết cái gì thế này TT0TT) nóng lạnh hòa lẫn nhau! “Phiền toái.” Anh không kiên nhẫn gầm nhẹ, buông người thiếu phụ đang ý muốn bạo rượu cồn ra, xoay bạn đi nhanh vài bước ngồi xổm xuống mau lẹ nhặt lại từng tờ văn kiện. Cố một đống bốn liệu loàn thất chén bát tao bên trên tay, kéo cô bước nhanh vào thang đồ vật nhà trọ, “bảo em chớ mang quá trình về nhà, em lại không nghe.” hứa Mạn Tuyết nhìn dòng thứ nhô lên phía dưới đũng quần âu màu đen của anh, xấu hổ mang lại nói không ra lời, này, này sau cùng là xẩy ra chuyện gì? Cô rõ ràng đang tức giận, như thế nào đến sau cuối lại cùng anh hôn nhau đến nặng nề chia lìa? Cô, cô lại không nói là đã hết giận anh, nhưng mà là, ngoan ngoãn để anh chũm tay, bước vào nhà, phần nhiều chuyện sao lại như thế này? Cho dù cho là kẻ lẩn thẩn cũng biết, anh sau đó định làm cho gì, cô thực sự thuận tiện bỏ qua mang lại anh như vậy, không giận dữ sao? Anh nói yêu thương cô, anh nói hy vọng cô, ở mặt tai cô thì thầm, bảo bối, thực xin lỗi, lòng của cô ý cứ bởi vậy mềm nhũn đi, tạo cho tức giận của cô ấy tiêu tán mất. Hy vọng đẩy anh ra sao? Cô hình như không tất cả khí lực này, không dừng lại ở đó cô cũng nghĩ hy vọng anh. Bốn liệu vừa mới nhặt lại bị quăng đầy đất, còn bao hàm cả áo xống trên người bầy họ. đàn họ chính mình siêu nhanh không chỉ có thế lại kịch liệt tới đỉnh điểm hoan ái, vừa vào cửa, anh ngay tức thì đem số đông thứ kia quăng hết lên mặt đất, mãnh liệt ôm lấy cô, ko kịp chờ mang đến phòng ngủ, trực tiếp đem cô áp lên phía trên cửa, tìm kiếm được váy xé quần lót của cô, ngón tay tủ đến một miếng trơn ướt. Thiệt tốt, cô cũng độ ẩm ướt. “Tuyết nhi, anh nhịn ko được.” Anh liếm loại cổ white noãn của cô, hạ thân trực tiếp tắp cứng rắn dục vọng không ngừng chống đở nơi non mềm của cô, “Trực tiếp đi vào, được không?” “...... Ân.” phương diện cô ửng hồng, dục vọng trong thân thể chạy tán loạn, quan yếu tin được phiên bản thân vừa mới đáp ứng nhu cầu chuyện gì gì. Anh thổi lên một chân của cô,“Ngoan bảo bối, chân lại xuất hiện thêm một chút, ân?” Cô thuận theo càng không ngừng mở rộng thêm chính mình. Rắn kiên cố giữa nhì chân đứng thẳng cụ gượng trên cái mông vểnh cao của cô, tìm kiếm được cửa vào mượt mà như tơ, dùng sức kháng đẩy đi vào. “Ân, thật căng!” Cô nhíu mày, cố hết sức nhận lấy, một tháng không có làm, hoa huy*t của cô chặt lại hết sức nhiều. Cảm xúc ở trong khung hình cô, thiệt sự tốt đẹp đến bị tiêu diệt mất, Lục Phi Dương thở gấp, ko kịp đợi cô ưa thích ứng, nặng nại đâm vào. Mỗi một lần, vừa thâm sâu vừa nặng nề lại nhanh, dòng loại tốc độ cắm vào đúc rút với tần số cao này, anh chỉ cần sử dụng 10 phút ngắn ngủn, vẫn đem cô đưa đến cao trào mối tình tuyệt mỹ! Sau cả một đêm, anh ôm cô, làm việc trên chóng lớn, trên sô pha, trong bồn tắm to cuồng dã mà lại phóng túng thiếu tùy ý làm cho tình, kêu cô là tiểu báu vật ngoan, dỗ dành riêng cô, cảm xúc mãnh liệt vì đã thọ không chạm chán còn tất cả tương tứ khắc cốt ghi tâm, khiến cho anh ko nỡ buông ra thân mình mềm mại thơm ngào ngạt của cô. Hôm đó vào tầm khoảng cao trào bùng lên, đầu óc trống rỗng, anh sống trên thân thể của cô, lấn sân vào chỗ sâu nhất của cô, phun ra tinh dịch rét ấm. Kích tình cả đêm, làm cho cổ họng hứa hẹn Mạn Tuyết mọi kêu khàn khàn, bị toàn thân trầm trọng của anh đè nặng, thể lực cạn kiệt đến nấc tận cùng, sắp tới hôn mê. Thỏa mãn nhu cầu còn có xúc cảm hạnh phúc lưu hễ quanh thân, Lục Phi Dương cắm ở vào thân thể cô ko nỡ đi ra, vơi lật người, thật cẩn trọng để cô ở trên fan anh, “Bảo bối.”Anh vơi giọng hotline cô, bàn tay chăm sóc trên lưng trần trụi tuyết trắng của cô. “...... Ân.” Cô mơ gặp ác mộng màng đáp lời, body toàn thân mệt rả rời, suy nghĩ ngày càng mơ hồ, cũng sắp lấn sân vào mộng đẹp. “Chúng ta, không bao giờ cãi nhau nữa, được không?” Khóe miệng, đủng đỉnh giương lên một nụ cười êm ả dịu dàng hiếm thấy,“ ...... Được.” giờ đồng hồ trả lời và lắng đọng mềm vơi vang lên, tiện lợi đánh nát toàn bộ hình thức của anh, lòi ra nơi quyến rũ nhất vào lòng, vào mức này, cho dù muốn mạng của anh, anh cũng cam trung tâm tình nguyện nhị tay dưng lên.